15/10/2009 13:24 GMT+7 | Bóng đá Italy
(TT&VH) - Một phản ứng kì lạ ở Genova: những ngày này, các tờ báo ấn bản ở đây đều đăng những bài viết tràn đầy những tình cảm yêu mến dành cho những người đã chuyển từ Marassi đến San Siro mùa hè qua, Thiago Motta và Milito. Họ dành những lời tốt đẹp cho bộ đôi đã đến Inter không phải vì họ sẽ không có mặt để chống lại Genoa đêm thứ bảy này, mà vì ở đây, người ta yêu họ thực sự, như những đứa con trong gia đình.
Genoa: Đánh bại mọi đại gia. Trừ Inter
Quán Gigino ở khu Quarto, vốn là căn cứ địa của các CĐV Genoa, chắc chắn nhớ họ, bởi trên kênh Sky Calcio, ông chủ Rino Favero đã nói về họ không phải như những thực khách thường xuyên đến đây ăn tối, mà như những người bạn thân. Milito đến đây lần đầu tiên năm 2003 và khi trở lại khoác áo Genoa một lần nữa, anh lại đến đây để ăn món thịt bò nướng Argentina và món mì ravioli cùng với vợ Sofia và con trai Leandro. Lần trở lại, Milito đem theo Thiago Motta, và đôi bạn ấy luôn có mặt ở đây mỗi tuần, trong một góc nhỏ của Gigino, nơi mà cuối tuần này Favaro hy vọng sẽ lại có Motta và Milito hiện diện.
Từ Genoa đến Inter là Motta và Milito. Theo hướng ngược lại là Acquafresca (hiện được đem cho Atalanta mượn), Bolzoni và Fatic (suýt nữa có cả bộ đôi “cục nợ” Quaresma-Mancini). Nhưng thứ bảy này, rốt cục chỉ có một người chắc chắn ra sân là Crespo, người đã ghi cho Inter 46 bàn trong 117 trận nhưng cả mùa trước đã bị bỏ rơi và giờ quay lại chống đội bóng cũ. Anh có lẽ không muốn sự hữu hảo, vì anh đang muốn chứng tỏ cho Mourinho thấy anh xứng đáng được coi trọng hơn ở Inter. Trong một cuộc phỏng vấn mới đây, Crespo đã nói thẳng: “Nếu ghi bàn vào lưới Inter, tôi sẽ ăn mừng”. Các tifosi Genoa không cần biết anh có ăn mừng hay không. Họ chỉ biết bàn thắng từ chân bất cứ cầu thủ Genoa nào vào lưới Inter và Genoa chiến thắng là đủ. Mà cái đội Inter ấy hẳn là đã mệt nhoài sau khi hàng loạt tuyển thủ quốc tế trở về sau những chuyến bay vượt đại dương từ các trận vòng loại World Cup, và đã vất vả nhường nào trong một loạt trận mới nhất ở Serie A (thua Samp, thắng nhọc nhằn Udinese) và Champions League (hòa một đối thủ vô danh Rubin).
Chủ tịch Genoa Preziosi có thể nói: “Moratti thân mến, tôi mời anh đến xem trận đấu trên sân Marassi. Anh sẽ là kẻ thù của chúng tôi. Nhưng chỉ trong 90 phút thôi”. Điều ấy là sự thật. Mối quan hệ giữa 2 ông chủ CLB luôn có tư tưởng chống lại Milan và Juventus ấy là hết sức đặc biệt. Họ tạo ra một sợi dây kết nối về bóng đá, làm ăn và một sự cân bằng quyền lực giữa các trung tâm bóng đá lớn nhất đất nước. Nhưng trong 90 phút tới, không có ai là bạn, cho một trận đấu nghẹt thở ở Marassi, nơi 3 tuần trước đó đội bóng cùng thành phố với Genoa, Sampdoria, đã hạ gục Inter. Cả 2 đội bóng thành Genova cùng chưa thắng được Inter trên sân Marassi trong một mùa kể từ năm 1993 (mùa 1993-94, Genoa hạ Inter 1-0, Samp thắng 3-1 ở Marassi). Sau 16 năm, liệu lịch sử có lặp lại?
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất